Kèm theo mặt trời mọc ngày thứ ba, còn có một kết giới màu xanh ngọc bích xuất hiện.

Kết giới này chậm rãi tạo thành một cái lồng chụp bán cầu khổng lồ bao trọn lấy cả núi Tề Linh, đám quái vật bình thường cũng không còn cơ hội kết thành đội quy mô lớn chạy trốn khỏi nơi này.

Kết giới này là thôn Yêu Linh bày ra, nó có công dụng thần kỳ có thể ngăn chặn được quái vật loại thú dữ, đó cũng là nguyên nhân mà trước đây Ôn Văn có thể dễ dàng chui vào.

Kết giới này cơ hồ không có tác dụng với nhân loại, chỉ là một cái lồng giam nuôi nhốt đám quái vật ở bên trong mà thôi.

Sau khi kết giới hoàn toàn khép lại thì màu sắc dần nhạt đi, cuối cùng biến mất.

Nhóm nhân viên hỗ trợ hoan hô, này có nghĩa là nhiệm vụ của bọn họ đã kết thúc, bọn họ đã vượt qua được trận chiến đáng sợ này.

Mà nhóm Lâm Triết Viễn cũng thở phào một hơi, tiếp tục chờ đợi ở nơi này thì ai biết được sẽ gặp phải quái vật gì chứ.

Nhiệm vụ của bọn họ rốt cuộc đã hoàn thành nhưng nhiệm vụ của nhóm Ôn Văn vẫn chưa kết thúc, thiết bị đầu cuối siêu thợ săn của anh nhận được một mệnh lệnh nhiệm vụ.

Mệnh lệnh này yêu cầu nhóm Ôn Văn tới doanh trại tập hợp, sau đó dưới sự chỉ huy của ba vị siêu thợ săn chân tự tới thôn Yêu Linh... hỏi tội!

"Bọn tôi còn nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ trở về, chuẩn bị chút đồ ngon chiêu đãi tôi đấy nhé." Ôn Văn chào hỏi Lâm Triết Viễn, sau đó cùng Viêm Tước chạy trở về doanh trại.

Lúc về tới doanh trại thì nơi này đã tập trung hơn năm mươi siêu thợ săn và hai tổ hành động đặc biệt hơn sáu mươi siêu thợ săn cảnh giới Đồng Hóa!

Tổ hành động đặc biệt là lực lượng vũ trang trực thuộc tổng hội khu Hoa Phủ, mỗi tổ hành động đặc biệt có khoảng ba mươi đội viên, đội trưởng là thợ săn Đồng Hóa chân tự, mỗi đội viên đều có cảnh giới thấp nhất là Đồng Hóa.

Bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, mỗi tổ hành động đặc biệt có thể đối đầu trực diện với số lượng thợ săn ngang cấp nhiều gấp đôi mình.

Lần này tới là tổ hành động đặc biệt số một và số bốn, hai vị tổ trưởng và Tuân Thanh chính là va vị thợ săn cảnh giới chân tự tới lần này.

Tổ trưởng tổ hành động đặc biệt số một là Thiết Hành Chu, là một người đàn ông vạm vỡ như tháp sắt đã từng tới càn quét tổng bộ Đọa Thần Huyết ở thành phố Diên Lăng tỉnh Đông Sơn, có điều hắn không ra tay trong cuộc chiến đó nên Ôn Văn không có ấn tượng.

Có điều Ôn Văn nhận ra cậu nhóc lông vàng tên là Dương Thắng trong đội ngũ đó, trước đây Ôn Văn còn dùng tích ven hồ Đại Minh để ghê tởm đối phương.

Tổ trưởng tổ hành động đặc biệt số một là một người đàn ông tóc dài áo xanh ánh mắt âm u, đứng trong góc thì đảm bảo có thể dọa người ta giật mình.

Ôn Văn chỉ biết biệt hiệu của người này là 'Quỷ Thôn La'.

Chờ khoảng nửa tiếng thì tất cả mọi người đã đến đông đủ, Tuân Thanh giẫm trên phi kiếm dẫn đầu bay vào sâu trong núi Tề Linh, những người khác nhanh chóng đuổi kịp.

Nhóm hơn một trăm người cuồn cuộn tiến tới thôn Yêu Linh.

Đây là lần đầu tiên Ôn Văn hợp tác với nhiều người siêu năng như thế, trong lòng cũng hơi dâng trào cảm xúc, mà người vẫn luôn nhìn anh chằm chằm sau khi anh tập trung với đại đội thì đã biến mất một cách thần bí.

Số lượng người siêu năng nơi này mặc dù không nhiều như lúc tham gia sát hạch siêu thợ săn nhưng nếu xét về sức chiến đấu thì có thể treo hơn hai trăm người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa khi đó lên đánh.

Đoàn người không hề che giấu hơi thở của mình, tất cả quái vật trên đường đều sợ hãi mà nhường đường cho đội ngũ này, ngay cả con nghiệt long kia cũng không dám ló mặt.

Nhóm siêu thợ săn hành động cực nhanh, choáng chốc đã tiến tới bên ngoài thôn Yêu Linh.

Thôn Yêu Linh xây dựng trên đỉnh ngọn núi cao nhất của dãy núi Tề Linh, từ xa xa nhìn lại trông nó khá quái dị, giống như một con thú dữ khổng lồ đang nằm úp sấp, mà thôn này nằm ở phần eo của sinh vật to lớn kia.

Nhóm siêu thợ săn không che giấu hơi thở nên khi bọn họ tới nơi thì người trong thôn cũng đã đứng ngoài cổng thôn chờ đợi nhóm siêu thợ săn tới.

Đứng trước nhất là bốn ông cụ có hình dáng kỳ quái, bọn họ có cái đầu của thú dữ, trên người mặc quần áo màu xám trắng, kiểu dáng quần áo rất cổ xưa, Ôn Văn chỉ từng thấy qua trên người các vị quan chức trong làng trong một bộ phim về lịch sử hàng trăm năm trước.

Mà nhóm thôn dân đứng sau lưng bọn họ cũng đều ăn mặc kiểu nông dân làm ruộng, có người hoàn toàn là hình người, có người thì thân người đầu thú.

Nhưng thứ làm Ôn Văn để ý không phải hình dạng, mà là thực lực của bọn họ.

Bốn ông cụ đứng đầu đều là cường giả cấp Tai Nạn chân tự, so với nhân số bên Hiệp Hội Thợ Săn còn nhiều hơn một người, hơn nữa nhóm thôn dân cầm nông cụ ở phía sau cũng không hề thua kém.

"Long trưởng thôn, ông từng lập hiệp định với Hiệp Hội Thợ Săn bọn tôi là sẽ bảo vệ kết giới không để quái vật trong này đi ra ngoài, xin hỏi bây giờ là chuyện gì?"

Tuân Thanh nhìn chằm chằm ông cụ có đầu rồng màu xanh đứng đầu, giọng điệu nghiêm khắc hỏi.

"Kết giới không phải do bọn tôi tắt, mà là người của Hiệp Hội Thợ Săn bọn anh tự mình phá vỡ." Long trưởng thôn vuốt râu mép, chậm rãi nói.

Ông cụ đầu hổ đứng bên cạnh nóng nảy nói: "Anh cả, nói nhảm với bọn họ làm gì, bây giờ phải là chúng ta đòi bọn họ giải thích rõ ràng!"

Tuân Thanh tức tới bật cười: "Ý của ông, đây là lỗi của bọn tôi?"

Âm thanh của ông cụ đầu chim the thé: "Bọn tôi và nhân loại bên ngoài yên bình mấy trăm năm, cũng giúp các người giải quyết được không ít phiền phức, thế nhưng các người lại lập bẫy trộm đi vật báu của bọn tôi, lại còn tới đây hỏi tội, rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt mà."

Thiết Hành Chu nhíu mày lại, cảm thấy không đúng nên vội hỏi: "Các người nói chuyện cho rõ ràng, là các người thả quái vật ra ngoài làm loạn nên chúng tôi mới tới đây, báu vật gì đó của mấy người liên quan gì tới bọn tôi chứ?"

Ông cụ đầu hổ nghe không lọt tai lời của Thiết Hành Chu, móng vuốt mọc dài ra, cả người tỏa ra sát ý cuồng bạo.

"Trả lại đồ rồi vĩnh viễn cút khỏi địa bàn của bọn tao, bằng không thì bọn mày phải nhận lấy lửa giận của bọn tao!"

Người dân của thôn Yêu Linh cũng bộc phát hơi thổ, dáng vẻ hung hăng hống hách của bọn họ cũng kích động cơn giận của nhóm thợ săn, hai bên bắt đầu xoa xoa tay, muốn chơi một trận lớn.

Ôn Văn vung vẩy tay chân, vài cây thương dài di động ở sau người, tay phải cầm kiếm dài Hàn Băng, tay trái cầm khiên Bullseye, đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mà Viêm Tước ở bên cạnh anh thì đã dứt khoát biến thành người lửa luôn rồi.

Mắt thấy bầu không khí hai bên ngày càng khẩn trương, ba người siêu năng chân tự đều cảm thấy không ổn, trong chuyện này hình như có điều bí ẩn gì đó.

Nhưng bên thôn Yêu Linh tựa hồ không có ý thỏa hiệp, nếu không giao 'báu vật' của bọn họ ra thì hai bên khai chiến, điều này làm Tuân Thanh khá khó xử.

Tuân Thanh vốn chỉ định dẫn người tới uy hiếp một chút mà thôi, không hề muốn tử chiến một trận với thôn Yêu Linh, với số lượng người hắn dẫn tới thì cao lắm cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.

"May là mình đã sớm chuẩn bị, bằng không hôm nay chỉ sợ sẽ hỏng chuyện..."

Tuân Thanh ngẩng đầu, hướng về phía bầu trời nhẹ giọng nói: "A Anh, tới lượt cậu ra tay rồi đấy."

0.10327 sec| 2411.469 kb